Wednesday 1 June 2016

tho 4 chu, vi du tho cua Pham thien Thu, goi Ngo

Vi du, tho 4 chu:

Trich:
http://www.trinhnu.net/van/93500
Hoàng-Ân

PHẠM THIÊN THƯ VÀ
TẬP THƠ
NGÀY XƯA NGƯỜI TÌNH


     Phạm Thiên Thư sinh 01/01/1940 tại Lạc-Viên, Hải-Phòng, trong một gia-đình Đông-Y.  Đến năm 1968, nhà thơ mới xuất-hiện trên thi-đàn văn-nghệ Việt-Nam.  Năm 1973, Phạm Thiên Thư đoạt giải Văn-Học Toàn-Quốc với tác-phẩm trường-thi Đoạn-Trường Tân-Thanh.  Ông đa¬ từng là một vị sư, nên ông còn nổi tiếng đa¬ thi-hóa kinh Phật vì thơ Phạm Thiên Thư rất thanh-thoát và nhẹ êm hơi của thiền-môn. Bản nhạc "Ngày Xưa Hoàng-Thị" do Phạm Duy phổ từ thơ Phạm Thiên Thư nằm trong tập thơ "Ngày Xưa Người Tình".  Tập thơ gồm hơn 70 bài thơ ngắn, với tên cho từng bài, góp lại thành một tập thơ in vừa bàn tay cầm đọc: từng là món quà tặng của nhưng¬ tình-nhân trao cho nhau khi đang yêu nhau, hay như một lời trách nhẹ-nhàng mà sâu-sắc của người bị tình phụ.

     Tập thơ khởi đầu với lời xác-định vị-thế mình trong coi¬ giới tình yêu và của thơ:

     em là giai-nhân
     anh là thi-si¬
     gặp em một lần
     mà nhớ chung-thân
     (lời ngỏ tập thơ)
và,
     ngày sinh-nhật anh
     gởi đôi sợi tóc
     thắt nơ nhung xanh
     trong khăn lụa bạch

     hai sợi tóc mai
     sợi vắn, sợi dài
     lấy nhau chẳng đặng
     em ơi thương hoài

     trời sinh thiên-tài
     ngồi ôm sợi tóc
    (sinh-nhật)

     Thiên-tài thì cung¬ vân¬ thất-tình như ai, nếu không là còn lụy tình sâu-xa hơn người bình-thường háo-động nưa¬: vì nghệ-si¬ thường săn¬ lòng đào sâu vào trong coi¬ giới nội-tâm, của ẩn-dụ và cảm-xúc kín-đáo hơn. Với một người thơ thì sợi tóc mai còn mong-manh hơn sợi tơ trời Nguyệt-Lao¬.

     Chàng tình-nhân nhớ lại thuở cuộc tình mới chớm,
  
     em gửi cho anh
     lá thư mầu xanh
     chút tình thơ dại
     bỏ lơ sao đành

     đáp thì chẳng đặng
     hơi¬ em thiên-thần

     đêm nay sáng-tác
     lòng anh phân-vân
    (thư xanh)

     Chàng đa¬ từng biết mối tình cung¬ khói mây như nhưng¬ sự phớt qua thật nhẹ, dường như chỉ cảm được với ai có coi¬ lòng hoang-mang cảm-xúc của buổi đầu yêu thương...nhưng nhờ thế, chàng có nhận ra mầu áo nàng thoáng qua trong trời núi sương lang¬ đang¬ mờ.

     ta dong xe ngựa
     ven núi tà-dương
     áo em phớt hồng
     trong chiều nắng quái

     gò cương ngựa lại
     chào em bên đường

     tay vây¬ tà-dương

     em là chiêu-dương
    (tà-dương)

     Trên lối nàng đi, về ngày hai buổi đón-đưa,

     con đường hàng hoa
     em mang hài lục

     con đường bạch cúc
     em mang hài hồng
   
     con đường sầu đông
     em đi guốc tía
     anh ngồi thấm-thía

     cội sầu trổ bông
     (guốc tía)

     Khi trời đất mang mang tình yêu, chàng còn chong đèn làm thơ, chợt nhớ đến người yêu,

     nửa đêm trời lạnh
     nghe chim ngoài sông
     ai đắp chăn hồng
     cho em đêm nay

     thương em đốt thuốc
     đốm lửa hồng tay
     trong gian lều nhỏ
    
     lặng nghe gió bay
    (nửa đêm)

     Kỷ-niệm trở về, nhưng¬ ngày bên nhau,

     bông tiểu-trâm vàng
     bên bờ suối nhỏ
    
     chúng mình chiều nọ
     ngó mây lang-thang
     ngồi bên bờ suối
     óng-ánh tơ vàng

     chiều nay bờ suối
     chùm bông nở hoang
     anh cầm hạt sỏi
     hai hạt rêu vàng
     ném vào lòng suối

     nước dài mang mang
    (bờ suối)

     đường này, mình xưa
     ngậm hai sợi cỏ
     em theo chồng rồi
     cỏ còn xanh đó

     em nhớ gì không
     cái chiều hạ nọ

     cỏ hồng đôi bông
    (cỏ xanh)

     Rồi thấm-thoát thời-gian qua mau.  Một lần về lại phố xưa, thăm nhưng¬ di-tích của cuộc tình:

     mười năm rồi Ngọ
     tình-cờ qua đây
     cây xưa vân¬ gầy
     phơi nghiêng dáng đổ

     áo em ngày nọ
     phai-nhạt mấy mầu

     chân theo tìm nhau
     còn là vang vọng
     đời như biển động
     xóa dấu ngày qua

     tay ngắt chùm hoa
     mà thương mà nhớ

     phố ơi muôn thuở
     giư¬ vết chân tình

     tìm xưa quẩn-quanh
     ai mang bụi đỏ
     dáng em nho nhỏ
     trong coi¬ xa-vời

     tình ơi! tình ơi!
    (ngày xưa hoàng thị)

     Và rồi chàng tình-nhân vui bước hải-hồ, thêm một dòng sông đa¬ xa ngoài khơi...từ thiên-tài ngồi ôm sợi tóc...giờ chàng lại tiếp-tục con đường thiên-lý phiêu-lưu...

     đáp xe con chợ
     về một tỉnh xa
     hết tìm quán cóc
     ngồi nhậu khề-khà
     lại về phòng ngủ
     thở khói phì-phà
     mai đón xe sớm
     dân¬ thân về nhà
     gặp mẹ trách hỏi
     "à, à, hôm qua.."

     trời dư sương khói
     còn sinh chi ta

     đời nhiều ràng-buộc
     đời chi nhưng¬ là...

     thôi thì thây kệ
     ề, à cho qua
     riêng còn phiền-phức
     vì tấm tài-hoa

     dứt mai¬ chưa ra
     (lang¬ đang¬)

--
http://www.trinhnu.net/van/93500

No comments: