Friday 17 February 2017

Paul Celan, bai tho ve tinh yeu

Paul Celan



Corona

Mùa thu đã qua từ lâu
Mùa thu, thời gian
Và em nữa
Chúng ta làm bạn hữu.

Thời gian hãy dừng lại.
Khi ta bóc vỏ những hạt dẻ
Đã được nướng thơm
mùi chợ Noel cuối năm

Thời gian và cả mùa thu
Quay về chui trong cái vỏ hạt dẻ ẩn nấp

qua cái gương soi
Đồng hồ treo tường ghi hai giờ trưa
Ngày chủ nhật

Chúng ta ngủ và mơ
Trong mơ cái miệng nói thật

Con mắt nhìn xuống
Thân thể kiều diễm của người yêu

nhìn nhau
thầm thì
yêu nhau như hoa Mohn hiền thơm
xua tan những ký ức khốc liệt,
ngủ say như rượu nho trong vỏ hến,
Như biển dưới chùm tia sáng của mặt trăng.

ta cùng đứng ôm lấy nhau bên khung cửa sổ, 
người ta nhìn thấy chúng mình từ dưới đường:
Đã đến lúc, thiên hạ được biết!
Đã đến lúc, viên đá cũng tự nở
Vô cùng là sự bồn chồn gõ nhịp tim,

Đã đến lúc, thời đã điểm.

Đã đến lúc. 
Thời gian!
 
ĐỗNguyễn 
phóng tác từ gợi ý của bài tho Corona, Paul Celan

--

Paul Celan
Corona

Aus der Hand frisst der Herbst mir sein Blatt: wir sind Freunde.
Wir schälen die Zeit aus den Nüssen und lehren sie gehn:
die Zeit kehrt zurück in die Schale.
Im Spiegel ist Sonntag,
im Traum wird geschlafen,
der Mund redet wahr.

Mein Aug steigt hinab zum Geschlecht der Geliebten:

wir sehen uns an,
wir sagen uns Dunkles,
wir lieben einander wie Mohn und Gedächtnis,
wir schlafen wie Wein in den Muscheln,
wie das Meer im Blutstrahl des Mondes.
Wir stehen umschlungen im Fenster, sie sehen uns zu von der Straße:
es ist Zeit, dass man weiss!
Es ist Zeit, dass der Stein sich zu blühen bequemt,
dass der Unrast ein Herz schlägt.
Es ist Zeit, dass es Zeit wird.
Es ist Zeit.


Corona

Mùa thu ăn chiếc lá từ bàn tay tôi: chúng ta là bạn hữu.
Chúng tôi bóc vỏ những hạt dẻ và giúp thời gian trôi đi;
Thời gian đã trỡ về trong chiếc vỏ. 
Nhìn trong kính thấy Chủ nhật
Trong mơ chúng tôi ngủ
Miệng nói thật

Con mắt tôi nhìn xuống phần sinh dục của người yêu,
Chúng tôi nhìn nhau
Chúng tôi nói thầm thì
Chúng tôi yêu nhau như hoa Mohn và ký ức,
Chúng tôi ngủ như rượu nho trong vỏ hến,
Như biển trong chùm tia sáng của mặt trăng.


Chúng tôi đứng ôm nhau bên cửa sổ, người ta nhìn chúng ta từ dưới đường:
Đã đến lúc, họ biết!
Đã đến lúc, viên đá tự nở
Rằng sự bồn chồn gõ nhịp tim,
Đã đến lúc, đến lúc.

Đã đến lúc.

ĐỗNguyễn dịch

No comments: